CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

  Gió Mang Ký Ức Thổi Thành Những Cánh Hoa


Phan_16

Do dự một lát, Kiều Nghi Kiệt cuối cùng cũng đứng lên, tìm tập tài liệu liên quan tới vụ án năm đó trong tủ hồ sơ, rút một kẹp hồ sơ trong đó ra, đặt lên bàn trà phía trước mặt Trác Siêu Việt.

Trác Siêu Việt mở kẹp hồ sơ ra, tư liệu trong đó được sắp xếp một cách ngay ngắn, gọn gàng, có ảnh của người đã chết, biên bản khám nghiệm tử thi, còn có cả vài bản phô-tô lời khai của nhân chứng, trong đó bao gồm người làm chứng đã tận mắt chứng kiến, bằng chứng phụ, còn có cả bản tự thú của Mộc Mộc nữa…

Với mỗi văn bản, Trác Siêu Việt đều đọc rất kĩ, ngay cả một trợ từ giọng điệu không có chút ý nghĩa cũng đều chậm rãi nghiền ngẫm.

Hóa ra, mẹ đẻ của Mộc Mộc là Mộc Vũ Phi và bố nuôi của cô là Tô Minh Lỗi đã từng có một thời gian yêu nhau. Hai người đều cùng học nhạc, vốn tâm đầu ý hợp, sau đó không biêt vì nguyên nhân gì, đã chia tay nhau.

Mộc Vũ Phi đi lấy chồng, đến sống ở một thành phố khác, Tô Minh Lỗi cũng nguội lạnh tình cảm với người cũ, đã kết hôn.

Một năm sau, Tô Minh Lỗi nghe nói Mộc Vũ Phi lâm trọng bệnh, người chồng cũ bỏ bà mà đi, ông đã không quản đường sá xa xôi đi tìm bà.

Sau khi bà qua đời, ông liền nuôi dưỡng con gái của bà, đặt tên là Tô Mộc Mộc… Bởi vì Mộc Mộc có ngoại hình rất giống với Mộc Vũ Phi, vì vậy một người khó quên tình cảm cũ như ông đã nảy sinh ý định xấu với cô…

Vì thế, mẹ nuôi của Mộc Mộc là Chu Lam thường xuyên cãi lộn với Tô Minh Lỗi, đôi khi thậm chí còn xảy ra đánh nhau.

Trang cuối cùng là lời khai của Chu Lam, trên đó chỉ có một câu: “Người là do tôi giết, không liên quan gì tới con gái tôi…”

Anh không hiểu, cầm trang giấy đó giơ về phía Kiều Nghi Kiệt, hỏi: “Thế này nghía là gì?”

“Khi công an tới hiện trường xảy ra vụ án, ngoài người làm chứng, chỉ có Mộc Mộc và mẹ nuôi Chu Lam của cô ấy ở đó, trên cán dao có dấu vân tay của cả hai người, công an liền bắt giữ cả hai mẹ con họ. Sau đó, Chu Lam đã nhận tội, phía công an mới thả Mộc Mộc ra… Bởi vì trạng thái tinh thần của Chu Lam có chút vấn đề, nên lời khai khi hỏi cung chỉ có một câu như vậy.”

“Sau đó thì sao?”

Sau khi Mộc Mộc ra đầu thú, tinh thần của Chu Lam hoàn toàn suy sụp, lời nói không còn theo trình tự logic nào nữa, bác sĩ tâm lý đã kiểm tra và kết luận bà ấy vì phải chịu cú sốc tâm lý quá độ, nên có biểu hiện tâm thần phân liệt ở mức độ nhẹ, mọi lời khai của bà ấy liển trở nên mất hiệu lực.

“Vậy bây giờ bà ấy ở đâu?”

“Năm đầu tiên khi Mộc Mộc phải vào trại cải tạo, bệnh tim của Chu Lam tái phát, bà ấy đã qua đời.”

Trác Siêu Việt day day đầu lông mày đau nhức, gấp kẹp hồ sơ lại, quẳng lên bàn.

Giờ đây, anh đã hiểu tất cả mọi chuyện.

Vì muốn cứu mẹ nuôi, cô ấy đã tự nguyện ra đầu thú, tự nguyện ngồi tù, thậm chí, tự nguyện bán lần đầu tiên quý giá nhất của mình cho một người đàn ông xa lạ. Thảo nào, câu đầu tiên mà cô ấy nói với anh lại mang sắc thái lôi kéo trần trụi như vậy: “Cho tôi vay năm vạn đồng, muốn tôi làm gì cũng được!”

Anh chỉ yêu cầu cô ở bên anh, cô lại vội vàng kiên quyết muốn “đi tới bến”.

Thảo nào rõ ràng anh đã đưa tiền cho cô, cô vẫn kiên quyết muốn anh đưa cô tới khách sạn.

Từ đầu tới cuối, đều là một sự lợi dụng đã được toan tính từ trước.

Anh đã trở thành công cụ để lợi dụng, nhưng lại không hề hận cô, cũng không thương hại cô. Ngược lại, anh có chút khâm phục cô, một cô bé chưa tròn mười bảy tuổi, một đôi vai gầy bé nhỏ lại có dũng khí để gánh chịu một bi kịch không đáng phải gánh chịu.

Oan ức ngồi tù suốt bốn năm, chịu đựng bao nhiêu lời trách mắng và oán hận như vậy, cô vẫn luôn lặng lẽ chấp nhận, không phản kháng, cũng không giải thích.

“Tại sao anh lại giúp cô ấy?” Trác Siêu Việt hỏi.

Ánh mắt Kiều Nghi Kiệt nhìn về phía xa xăm, chậm rãi kể lại câu chuyện trong một ngày mùa đông lạnh giá của nhiều năm trước.

Hồi đó, anh mới đến làm việc ở văn phòng luật sư Tề Thị, rất nỗ lực làm việc, dường như ngày nào cũng làm thêm giờ đến tận khuya. Một hôm, vào lúc mười giờ đêm, anh bước ra khỏi văn phòng, hôm đó rất lạnh, gió thổi vào người buốt như dao.

Trước của tòa nhà có một cô bé gầy nhỏ đứng đó, trên người chỉ mặc bộ đồng phục mỏng manh, trong tay ôm một tập hồ sơ, đứng run rẩy trong gió lạnh.

Vừa nhìn thấy anh, ánh mắt cô bé sáng bừng lên, không nói gì cả, cứ quỳ xuống trước mặt anh.

Anh vội đỡ cô dậy: “Em có chuyện gì, đứng dậy nói đi!”

Cô ngẩng mặt lên, nhìn anh, há há miệng, không phát ra âm thanh nào. Anh mãi mãi ghi nhớ ánh mắt đó, một sự cầu xin quỵ lụy nhất.

Anh đỡ cô đứng lên, đi vào trong đại sảnh của tòa nhà, đón nhận tập hồ sơ mà cô dùng hai tay đưa cho anh, giở ra xem những giấy tờ bên trong. Tài liệu mà cô đã chuẩn bị rất đầy đủ, có ảnh của người bị giết hại, có biên bản khám nghiệm tử thi, có lời khai đã được ký tên và băng ghi âm của nhân chứng, có cả lời khai của rất nhiều người biết rõ nội tình, còn có cả một bản tự thú được viết bằng máu, kể lại toàn bộ “tội trạng” của mình.

Kiều Nghi Kiệt lúc đó mới làm luật sư chưa lâu, chỉ mới chứng kiến những cảnh tượng gây kích động như vậy trên vô tuyến, bỗng nhiên lại bắt gặp một cô bé thấp hèn gắng sức cầu xin anh như thế, sự chính nghĩa trong lòng anh bỗng nhiên trỗi dậy.

Anh nghĩ, nhất định phải khiến cô bé mười bảy tuổi này tin rằng, luật pháp công chính nghiêm minh, muốn cô có cơ hội gánh vác hậu quả từ lỗi lầm do bản thân mình phạm phải, vậy là, anh đã tiếp nhận vụ án của cô.

Mặc dù người trong văn phòng đã nói, mấy hôm trước, cô bé này đã tới tìm những luật sư khác, đều bị từ chối. Mọi người đều khuyên anh đừng vướng vào đống bùn lầy này, không khéo lại gây thù chuốc oán với những người ở bên cục, nhưng anh vẫn kiên quyết tiếp nhận vụ án.

Đó là một vụ án mà Kiều Nghi Kiệt đã dồn tâm sức nhiều nhất, anh giúp cô chỉnh lý lại toàn bộ chứng cứ, đương nhiên, cũng vì cô mà phải cầu cạnh không ít người để tạo mối quan hệ, phía công an mới nhận lời điều tra, lấy lại chứng cứ.

Anh thật lòng muốn giúp đỡ cô, chưa từng nghĩ sẽ lấy của cô một đồng nào, nhưng ngày cô ra đầu thú, anh nhận được năm vạn đồng cô gửi kèm một bức thư cảm ơn rất chân thành.

Thu lại tâm trạng hồi tưởng, Kiều Nghi Kiệt nhìn về phía Trác Siêu Việt đang ngồi trầm tư suy nghĩ, “Những điều tôi biết, chỉ có vậy.”

“…” Đối với Trác Siêu Việt, biết được những điều đó đã là quá đủ rồi.

“Anh nói bố nuôi của cô ấy không cưỡng hiếp cô ấy, rốt cuộc là như thế nào?”

“Trước khi Mộc Mộc ra đầu thú… cô ấy đã bán mình trong khách sạn để đổi lấy năm vạn đồng.”

Kiều Nghi Kiệt bỗng nhiên ngồi thẳng người lên. Kinh ngạc, hổ thẹn, áy náy, tự trách móc bản thân, tất cả những hình dung từ đó đều không thể diễn tả một cách chính xác sắc diện tái xanh trên khuôn mặt anh lúc đó.

Rất lâu sau, anh mới dựa lưng vào thành ghế, “Cô ấy… quá dại dột!”

Thực ra, mấy năm nay, Kiều Nghi Kiệt không phải là không nghi ngờ chuyện Mộc Mộc rốt cuộc có giết người hay không, đặc biệt là ngày Mộc Mộc ra đầu thú, mẹ nuôi của cô vẫn luôn miệng hét lên: “Đừng bắt nó, nó vẫn là một đứa trẻ, người là do tôi giết, không liên quan gì tới nó, đừng bắt nó… Mộc Mộc, mẹ biết con là một đứa con ngoan, đừng ngốc nghếch như thế nữa, mau về nhà đi...”

Lúc đó anh cũng đã từng nghĩ, liệu có phải vì Mộc Mộc muốn cứu mẹ nên đã nói dối? Nhưng, tất cả mọi chứng cứ đã bày ra trước mắt, anh không thể không tin.

Nhận được đáp án mà mình muốn có, cũng đã thấy mặt Kiều Nghi Kiệt- người vẫn tự xưng là bạn trai của Mộc Mộc, Trác Siêu Việt mãn nguyện đứng lên, “Luật sư Kiều, rất xin lỗi, đã chiếm dụng thời gian của anh lâu như vậy…”

Anh còn chưa nói ra câu “Tôi không làm phiền nữa”, Kiều Nghi Kiệt đã vội vàng ngắt lời: “Đợi một chút.”

“Luật sư Kiều còn có chuyện gì nữa ư?”

“Anh Trác, mong anh bỏ qua vì tôi đã mạo muội, anh có thể cho tôi biết cách thức liên lạc với anh trai của anh không?” Kiều Nghi Kiệt nói một cách thành khẩn.

“Xin hỏi, anh tìm anh ấy có chuyện gì?”

“Tôi muốn nói chuyện với anh ấy về… Mộc Mộc”.

“Ồ?” Chuyện này Trác Siêu Việt tương đối có hứng thú. “Anh muốn nói chuyện gì, nói với tôi cũng vậy thôi. Tôi sẽ giúp anh chuyển lời tới anh ấy.”

Sau vài lần định nói rồi lại thoi, Kiều Nghi Kiệt thấy Trác Siêu Việt rất kiên định, cuối cùng hỏi một câu: “Họ ở bên nhau bao lâu rồi?”

Câu hỏi này quả thực khiến Trác Siêu Việt sững người lại. Họ ở bên nhau bao lâu rồi? Căn cứ vào cảnh tượng tràn đầy cảm xúc mãnh liệt mà Trác Siêu Việt bắt gặp ngày hôm đó, anh bước đầu đoán thử, “Cũng được một thời gian rồi.”

“Ổ.” Kiều Nghi Kiệt do dự một lát, “Có phải anh trai anh đã quen biết Mộc Mộc từ trước không, đã từng tặng cho cô ấy một chiếc khăn trắng?”

Khăn tay màu trắng? Trác Siêu Việt sững người lại. “Sao anh biết?”

“Bởi vì suốt mấy năm nay, Mộc Mộc luôn chờ đợi anh ấy, Mộc Mộc đã từng nói, dù có chết cô ấy cũng không đón nhận người khác. Vì vậy, nhất định là cô ấy đã tìm thấy anh ấy rồi…”

“Dù chết cũng không đón nhận người khác…” Trái tim Trác Siêu Việt nhói lên đau buốt.

“Nếu tiện, xin hãy giúp tôi chuyển lời tới anh ấy: Mấy năm qua, Mộc Mộc đã sống một cuộc sống không bằng chết, nếu không phải là vì anh ấy, Mộc Mộc đã không thể sống tới ngày hôm nay. Cô ấy là một cô gái tốt, xin đừng làm tổn thương cô ấy…”

“Tôi đảm bảo.”

Rời khỏi văn phòng luật sư, Trác Siêu Việt mệt mỏi dựa vào ghế xe hút thuốc.

Nhưng điếu thuốc ngày hôm nay khiến anh bị sặc, đến nỗi mắt cay sè, không ngừng ho sặc sụa, rất lâu sau mới đỡ, mắt anh vằn lên những tia máu đỏ.

Anh dụi tắt thuốc, một lát sau, lại châm một điếu khác, tiếp tục hút.

Anh cứ nghĩ rằng chỉ cần đối xử tệ với cô, cô sẽ dần dần phát hiện ra anh không xứng đáng để cô yêu thương, dần dần phát hiện ra anh trai của anh mới là người đàn ông xứng đáng để cô gửi gắm cả cuộc đời. Giờ đây xem ra, anh đã sai rồi, tình yêu của cô dành cho anh sâu đậm hơn rất nhiều so với tưởng tượng của anh.

Cô là một cô gái tốt, chỉ có điều vận mệnh không công bằng với cô. Cô đã bị mất tiếng, vì mẹ nuôi mà phải từ bỏ ước mơ, từ bỏ tự do, lặng lẽ gánh chịu tội danh giết người, bị người thân nguyền rủa. cô cứ nghĩ cô còn có mẹ, đến khi ra tù là có thể về nhà, nhưng người mẹ nuôi cũng đã bỏ lại cô.

Cô chỉ có thể gửi gắm toàn bộ hy vọng lên anh… bởi vì anh đã nhận lời với cô, sẽ làm thay đổi vận mệnh của cô.

Bốn năm trước, anh biết rõ câu cuối cùng cô nói là gì: “Đợi đến khi chúng ta gặp lại nhau.”

Cô vẫn luôn đợi đến ngày đó ư?

Anh như nhìn thấy cảnh tượng cô bị đánh thương tích đầy mình, cuộn tròn trong góc khuất tối tăm, khóc nức nở, luôn miệng lẩm bẩm: “Đợi khi chúng ta gặp lại nhau.”

Vì lời hứa này, cô dù có chết cũng không chịu tiếp nhận người đàn ông khác, cho dù đó là một luật sư chân thành, hay một sĩ quan quân đội có thể đáp ứng giấc mơ của tất cả các cô gái.

Nhưng anh đã làm gì, dùng một tiếng “chị dâu” để nhắc nhở cô rằng giữa họ không có khả năng, cứ lần lượt gợi lên mọi chuyện đau buồn của cô trong quá khứ, cào rách vết thương sớm đã nhiễm trùng mưng mủ, lại còn rắc thêm muối lên đó.

Anh đối với cô thật quá tàn nhẫn!

Dụi tắt điếu thuốc, Trác Siêu Việt lái xe về hướng công ty. Lúc này, anh không thể về nhà, anh sợ gặp cô, anh sẽ không thể kiềm chế được bản thân mà ôm lấy cô, nói với cô rằng: “Hãy làm bạn gái của anh nhé, anh sẽ đối xử thật tốt với em, sẽ không để em phải chịu tổn thương nào nữa.”

Chương 23

 

Trước khung cửa sổ kéo dài tới sát nền nhà, một ông chủ đang ngồi trước bàn họp với sắc mặt trầm ngâm ảm đạm, cau mày nhìn bản kế hoạch XX. Cả phòng họp lặng ngắt như tờ, giám đốc các bộ phận đều không dám thở mạnh, giám đốc Vương- người phụ trách kinh doanh với đối tác Nga đang không ngừng lau mồ hôi, tới nỗi chiếc khăn tay đã ướt sũng, phó giám đốc thì liên tục uống nước, hết ngụm này tới ngụm khác.

Không phải họ nhát gan sợ sệt, mà là tác phong của ông chủ họ từ trước tới giờ rất cứng rawngm tâm trạng không tốt sẽ biệt phải nhân viên đi biên cương ngay. Năm ngoái, giám đốc bộ phận phụ trách mảng kinh doanh với đối tác châu Phi chỉ vì một lô hàng bị hải quan tịch thu, đã bị điều tới châu Phi “mở rộng thị trường”, tới tận bây giờ vẫn chưa được về.

Giờ đây, hải quan phía đối tác Nga có vấn đề, lô hàng của họ bị tịch thu. Mặc dù lô hàng này có số lượng không nhiều, nhưng lại là nguyên liệu cho động cơ khởi động của máy bay quân sự, ông chủ của họ đã phải tốn rất nhiều công sức mới có thể mua được từ một phòng thí nghiệm của một trường đại họ, đã làm xong thủ tục thông quan, không ngờ, lại bị phát hiện tại sân bay.

Một người bạn vô cùng quan trọng của ông chủ rất cần lô hàng này, vậy mà họ đã làm hỏng việc, chẳng may ông chủ tức giận, sẽ điều họ tới Siberia mất.

Hai vị giám đốc đang vô cùng lo sợ đó không thể ngờ rằng, ông chủ của họ lúc này không đọc nội dung trong tập hồ sơ, trong đầu anh vẫn vọng đi vọng lạo câu nói cuối cùng của vị luật sư họ Kiều: “Cô áy là một cô gái tốt, xin đừng làm tổn thương cô ấy.”

Anh phải làm thế nào thì mới không gây tổn thương cho cô?

Trác Siêu Việt cau mày, ngón tay day mạnh đầu lông mày.

Cô gái ngốc nghếch này, tại sao lại luôn khiến vận mệnh của mình trở nên rối tung như vậy, tính cách của anh và anh trai anh khác nhau đến thế, sao cô lại nhận nhầm người, trở thành chị dâu của anh, mang đến cho anh một sự lựa chọn khó khăn??

Lẽ nào thật sự muốn anh cướp người phụ nữ của anh trai minh!

Anh không thể làm vậy, tuyệt đối không thể.

Việc anh có thể làm được, chỉ là tôn trọng cô, chăm sóc cô, giúp cô chữa khỏi trở ngại tâm lí, giúp cô rũ bỏ nỗi ám ảnh, hoặc sau này có cơ hội, giúp cô ra nước ngoài du học, bắt đầu một cuộc sống mới.

Những việc đó, liệu cô có muốn đón nhận không? Nhỡ cô chỉ muốn một mình anh thì sao?

Mặc dù khả năng tự kiềm chế của anh rất tốt, nhưng… một khoảng hồi ức xâm nhập vào đại não của anh, anh ôm cô đứng dưới vòi hoa sen, đôi chân thon nhỏ của cô quấn quanh eo anh, hai cơ thể không cần che đậy quấn chặt lấy nhau, nơi mềm mại dịu dàng của cô ép sát vào chỗ cương cứng thẳng đứng của anh…

Cô cúi mặt xuống, hai tau nâng khuôn mặt anh lên, trán cô chạm vào vầng trán anh, đầu mũi cô tiếp xúc với đầu mũi anh, cô nói một cách vô thanh: “Em yêu anh…”

Cô khiến máu nóng trong người anh cuồn cuộn trào dâng, hận một nỗi không thể nghiền nát cô ra, nuốt vào trong họng. Nhưng khi anh đang tràn đầy cảm xúc, đôi mắt cô lại ánh lên lời cầu xin mong anh nương tay…

Sau khi Trác Siêu Việt trầm ngâm trước tập hồ sơ chừng hai mươi phút, giám đốc Vương không còn điềm tĩnh được nữa, len lén ra hiệu bằng mắt với phó giám đốc, tỏ ý muốn anh ta “hy sinh”. Phó giám đốc bê cốc nước lên, uống nốt ngụm cuối cùng, cất tiếng nói khô khốc: “Kế hoạch này hơi gấp, ờ, tôi…” Anh ta ho khan vài tiếng, “Chi bằng, ngày mai tôi sẽ đi Nga một chuyến, thương thảo lại một chút…”

“Ừm…” Ông chủ họ đang đắm chùm trong hồi tưởng hạnh phúc, không nghe rõ vị phó giám đốc kia nói gì, đáp lời luôn: “À, được! Có thể!”

Vậy là, vị phó giám đốc đáng thương đã bị điều sang Nga.

Trác Siêu Việt đứng dậy, quẳng tập hồ sơ kế hoạch về phía vị giám đốc kia, “Không cần biết các anh dùng biện pháp nào, tôi nhất định cần lô hàng hợp kim chịu được nhiệt độ cao này, cho dù có phải nhập lậu, cũng phải mang về đây cho tôi.”

Giám đốc Vương vội vàng gật đầu: “Vâng, tôi hiểu rồi.”

“Cuộc họp kết thúc.” Trác Siêu Việt quay sang nói với thư ký: “Tiểu Tần, hủy vé máy bay đi thành phố B vào tuần sau cho tôi, còn nữa, hai mươi ngày tới, tôi không muốn đi bất cứ đâu cả.”

Thư ký của anh vốn định nhắc nhở anh, theo kế hoạch, tuần sau anh phải tới thành phố A gặp khách hàng, song nghĩ tới tính cách quyết đoán của anh, cô bèn kiềm chế lại: “Vâng, tôi biết rồi.”

Sau khi kết thúc cuộc họp, lúc Trác Siêu Việt xử lý xong vài việc vặt vãnh của công ty thì đã hơn năm giờ chiều. Anh từ chối buổi tiếp khách, lái xe về nhà, việc đầu tiên là đi lên lầu xem tâm trạng của Mộc Mộc đã khá hơn chưa.

Vừa bước tới cửa phòng ngủ của cô, anh liền nhìn thấy tờ giấy dán trên cửa, trên tờ giấy mày vang nhạt nổi lên những hoa văn màu vàng, “Tối nay nhóm nhạc có hai sô diễn, sáng sớm mai mới về.”

Không có xưng hô, không ký tên, chỉ có những hoa văn màu vàng tái hiện lại khung cảnh của Lạc Nhật.

Anh còn nhớ, đó là loại giấy nhớ mà họ dùng trong lần đầu tiên nói chuyện với nhau, cô vẫn còn giữ, cả chiếc khăn tay màu trắng cũng vẫn giữ cho tới tận bay giờ.

Tâm trí anh trở nên mơ màng, tiếng chuông điện thoại vang lên, anh nhìn vào số điện thoại gọi tới đang hiển thị trên màn hình, ấn nút nghe máy.

“Việt, người ta nhớ anh quá, anh có nhớ em không?” Giọng của người phụ nữ trong điện thoại õng ẹo đến nỗi tê lạnh cả người.

“Thật xin lỗi, tôi không nhớ cô là ai.”

“Ồ?” Giọng nói của người phụ nữ mang theo tiếng cười khe khẽ: “Vậy anh còn nhớ lô hàng ở bên Nga không?”

“Ồ, có chút ấn tượng rồi.”

“Vậy thì, anh chắc sẽ có thời gian đưa em đi ăn tối chứ?”

Trác Siêu Việt ngồi xuống cạnh giường, uể oải vươn vai, “Tôi rất muốn đưa cô đi ăn tối, nhưng người phụ nữ trên giường của tôi dường như không nỡ để tôi đi…”

Đầu dây bên kia yên lặng một lát, “Không sao, em có thể đợi anh!”

“Có thể sẽ rất lâu đấy…”

“Được thôi, em đợi anh đi ăn đêm. Xong việc hãy gọi điện thoại cho em!”

Điện thoại đã cúp máy.

Trác Siêu Việt mỉm cười cất điện thoại đi, mặc chiếc áo khoác, ra khỏi nhà.

Sô diễn đầu tiên kêt thúc, Cốc Vũ nhận được thông tin sô diễn thứ hai bị hủy.

Vừa hay lúc đó, bạn gái Cốc Vũ là Tiểu Hy tới thăm, Hạ Chí đề nghị mọi người cùng đi ăn đêm. Ai nấy đều nhiệt tình hưởng ứng, nhưng sau đó lại tranh luận không ngừng về việc ai sẽ “chủ chi”.

Mộc Mộc liếc nhìn đồng hồ, mới hơn mười giờ, vốn rất muốn về Cách Thế Quan Lan, nhưng thấy Bạch Lộ rõ ràng có tâm trạng không tốt vẫn cố tỏ ra vui vẻ, trong lòng Mộc Mộc có chút chua xót, thực sự không nỡ nhẫn tâm bỏ mặc cô ấy một mình chứng kiến cảnh Cốc Vũ và Tiểu Hy thân mật, tình cảm với nhau, vậy là, cô hưởng ứng lời kêu gọi của mọi người.

Mới lập thu, lá cây đã lác đác rụng, gió lạnh hiu hiu, mọi người cùng ngồi ở một quán trên phố ẩm thực vỉa hè ăn món lẩu ngon, bổ, rẻ, nóng hổi, oẳn tù tì uống rượu, tán tỉnh lẫn nhau, tiếng cười đùa vang vọng không ngớt trong đêm khuya cô quạnh.

Mộc Mộc không có hứng thú, nâng ly rượu lên, chốc chốc liếc nhìn đồng hồ, chốc chốc lại liếc nhìn Tiểu Hy đang lặng lẽ dựa vào người Cốc Vũ, chụm đầu sát má, chốc chốc lại bất đắc dĩ nhìn Bạch Lộ và Hạ Chí chúc rượu nhau, mặc dù tửu lượng của Bạch Lộ không tồi, nhưng cô ấy đâu phải là đối thủ cảu Hạ Chí, còn chưa được một tiếng đồng hồ, thần thái đã bắt đầu lơ mơ.

Cốc Vũ thực sự không thể tiếp tục giương mắt lên nhìn, khuyên Hạ Chí đừng uống rượu nữa, không ngờ Bạch Lộ chẳng hề cảm kích, hằn học lườm anh một cái: “Bọn này đang chơi vui vẻ, cậu xen vào làm gì? Cút sang một bên nói chuyện yêu đương của cậu đi, đừng xía vào chuyện của người khác!”

Cốc Vũ bị mắng tới nỗi khuôn mặt lúc đỏ, lúc lại trắng bệch, đưa mắt nhìn Tiểu Hàn, Tiểu Hàn âm thầm lắc đầu, khe khẽ nói: “Anh tha cho em đi.”

Mộc Mộc cũng không khuyên nhủ Bạch Lộ, bởi vì cô có thể hiểu được nỗi đau khổ cảu Bạch Lộ, đem lòng yên bạn trai của bạn mình, tất cả mọi nỗi đau khổ đều phải cô nén xuống. Say rồi cũng tốt, say rồi sẽ không phải nhìn những thứ không muốn nhìn, không phải nghĩ những điều không muốn nghĩ.

Trước đây, cô không hiểu vì sao một số người, vì người thân, bạn bè của mình mà tự nguyện từ bỏ người mình yêu.

Sau đó, cô đã hiểu ra, thứ quan trọng hơn cả tình yêu không phải là tình thân hay tình bạn, mà là đạo đức, nhân cách.

Quán ăn vỉa hè đang ồn ào náo nhiệt, một chiếc xe thể thao màu đen lướt nhanh tạo thành một đường cong tuyệt mỹ dưới ánh đèn đường, phanh gấp trước cột đèn tín hiệu ở đầu phố.

Riêng chiếc xe đã chói mắt, cô gái xinh đẹp đang lái xe còn chói mắt hơn, trên người cô ra là bộ váy liền màu đỏ thẫm, mái tóc thướt tha, yêu kiều buông xõa trong đêm tối.

Tất cả mọi người đều nhìn về phía đó, ngay cả tài xế taxi đi ngược chiều cũng quên mất mình đang chuẩn bị trở khách, hạ cửa kính xe xuống, ngoái cổ nhìn theo.

Màn đêm huyên náo dường như trở nên yên lặng trong giây lát.

Tuy không có hứng thú với xe sang và gái đẹp, Mộc Mộc vẫn trợn tròn mắt. Thật sự có người phụ nữ đẹp như vậy sao, một nhan sắc chim sa cá lặn, từ ngũ quan tới dáng người, không thể chê vào đâu được, còn cả vẻ gợi cảm đến mê hoặc nữa chứ, so với Bạch Lộ… Không, hoàn toàn không thể so sánh được, họ vốn không phải là người cùng tầng lớp với nhau.

Dường như biết rằng tất cả mọi người đều đang nhìn mình, cô gái xinh đẹp đưa tay vén mái tóc màu nâu trên đôi vai trần, hào phóng thể hiện vẻ quyến rũ, sau đó, quay đầu sang nhìn người đàn ông đang nhắm mắt nghỉ ngơi tren ghế phụ bên cạnh.

Cô ta xoay nghiêng người, ngón tay thon thả khẽ giơ lên, đặt trên vai người đàn ông, thì thầm vài câu bên tai anh, nở nụ cười tươi như hoa…

Khuôn mặt nhìn nghiêng của người đàn ông bên cạnh được ánh đèn đường chiếu rọi, ánh đèn lóa mắt trong chốc lát mất đi vẻ bóng nhoáng, vẻ ngang tàng đầy mê hoặc trên người anh cứ lan tỏa một cách không hề che đậy trong đêm tối…

Anh mở mắt ra, nở một nụ cười nhạt, khẽ liếc mắt, vẻ ngang ngược cứ lưu luyến trên khuôn mặt anh, khiến người ta khó hiểu, nhưng cứ bị cuốn hút…

Mộc Mộc hít một hơi thật sâu, khuôn mặt này cô đã hồi tưởng không biết bao lần, sai có thể không nhận ra được?

Mặc dù Trác Siêu Việt đã nói với cô từ lâu rằng anh cũng có đối tượng mà anh yêu thích, cô cũng đã có sự chuẩn bị về mặt tâm lý, nhưng đêm nay, khi tận mắt nhìn thấy, cô vẫn… cảm thấy rất lạnh, cô cúi đầu kéo lớp áo khoác ngoài, quấn thật chặt vào người, nhưng vẫn rất lạnh.

Đôi môi nóng bỏng của Trác Siêu Việt khẽ nhếch lên, ánh mắt vòng qua cô gái xinh đẹp, lướt qua đám đông, dường như hạ xuống một nơi nào đó, nụ cười trên khóe môi nhạt dần đi…

“Mộc Mộc, em mau nhìn kìa, anh chàng kia đẹp trai quá!” Bạch Lộ kích động đến nỗi kéo cánh tay cô lắc mạnh, cô ấy quả thực đã quá kích động, vì vậy mới không phát hiện ra, Mộc Mộc vừa thu lại ánh nhìn ban nãy.

Mộc Mộc gật đầu bừa, nâng cốc rượu lên, một hơi uống cạn. Rượu chẳng có chút mùi vị gì, còn nhạt hơn cả nước lã. Cô cầm luôn chai rượu ngay bên cạnh, không rót vào cốc,cứ trực tiếp ngửa cổ tu ừng ực.

Một sự nhốn nháo khác thường nổi lên, Mộc Mộc buông chai rượu rỗng xuống, tò mò nhìn về phía gió lạnh thổi từng cơn.

Chiếc xe thể thao dừng lại trước quán ăn, Trác Siêu Việt mặc áo sơ mi màu đen đi xuyên qua đám thực khách như cơn gió, nhằm thẳng hướng cô ngồi mà đi tới, khuôn mặt thâm trầm dưới ánh đèn đường toát lên vẻ lạnh lẽo khiến người khác nghẹt thở…

Không phải thế chứ, cô ngồi trong đám đông hỗn tạp như thế này mà anh cũng có thể nhìn thấy được sao?!

Ồ, cô quên mất, anh là lính bắn tỉa, có sở trường tìm kiếm mục tiêu, chốt chặt, hạ gục trong đám đông lộn nhộn.

Mộc Mộc cảm thấy mình đã bị hạ gục, trái tim không còn đập nữa.

Trước ánh mắt đầy kinh ngạc của mọi người, Trác Siêu Việt đi đến trước bàn Mộc Mộc, ánh mắt lạnh lùng liếc qua một lượt từ những cốc rượu và chai rượu nhếch nhác tới Cốc Vũ- người không hiểu chuyện gì đang xảy ra, Hạ Chí và Bạch Lộ, cuối cùng dừng lại trên khuôn mặt của Mộc Mộc. “Chẳng phải em nói tối nay có buổi biểu diễn hay sao?”

“Ờ…” Cô có cảm giác như mình đnag làm một việc xấu bị người khác bắt quả tang, lặng lẽ đứng dậy, trả lời một cách vô thanh: “Vốn dĩ là có, tạm thời hủy bỏ một sô diễn.”

“Tại sao không về nhà?” Ngữ khí đó hệt như đang trách mắng vợ mình.

“Em và bạn bè ra ngoài ăn đêm, không được sao?” Mặc dù là chị dâu của anh, nhưng chẳng lẽ ngay cả chút tự do này cô cũng không có sao?

Anh suy nghĩ một lát, dường như không tìm thấy lý do nào để ngăn cấm, đổi sang một giọng điệu khác: “Ăn no chưa?”

Cô gật đầu, bị anh phá đám, ăn chưa no cũng không thể nuốt nữa.

Anh rất hài lòng với câu trả lời của cô, khuôn mặt thâm trầm đã bớt căng thẳng hơn nhiều. “Vậy về nhà cùng anh thôi.”


Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_26
Phan_27
Phan_28
Phan_29
Phan_30
Phan_31
Phan_32
Phan_33
Phan_34
Phan_35
Phan_36
Phan_37
Phan_38 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .
Insane